
Ngày 13 tháng 11:
Xin đừng hiểu đơn giản rằng đến Indonesia tôi đã gặp những người đồng hương ở đây.
Sáng ngày 13 tháng 11, tàu Nippon Maru chậm rãi tiến vào cảng Jakarta. Khác hẳn với Singapore, biển ở đây rất bẩn. Rác, nilon, vỏ lon, dầu loang trôi lềnh bềnh, có những khoảng nước đậm đặc ken dày rác, trông không khác kênh mương trong các đô thị của Việt Nam là mấy.
Vùng biển giữa Indonesia, Malaysia và Singapore vốn nổi tiếng về nạn cướp biển. Eo Malacca trở thành nỗi lo lắng của nhiều tàu thuyền qua lại đây. Ngay từ khi tàu gần đến Singapore mấy ngày trước, thuyền trưởng đã cảnh báo trên hệ thống phát thanh của tàu về một số biện pháp xiết chặt an ninh khi đi vào vùng biển này. Tàu sẽ khóa mọi cửa dẫn ra boong ở các tầng 4,5,6,7 từ 22h đến 6h sáng hôm sau. Thêm vào đó, cứ chiều muộn lại thấy một thuỷ thủ mang 1 thiết bị hình tròn to như cái mâm, dày khoảng 12cm ra lắp ở đuôi tàu. Đây chắc là radar biển để dò dấu vết của các tàu nhỏ trong màn đêm
Trở lại câu c
.

Trụ sở Quốc hội Indonesia là một khu nhà gồm nhiều toà rất rộng và có hình thức kiến trúc khá ấn tượng, tuy không nhất quán về phong cách và lại càng ít chất liệu dân tộc của Indonesia. Vào trong, thấy rất trang trọng và thể hiện đúng tính chất của một phòng họp quan trọng của cơ quan lập pháp tối cao của một quốc gia Hồi giáo lớn nhất thế giới. Chủ tịch Hạ viện Indonesia tiếp đoàn và nói chuyện ở vị trí chủ tịch đoàn, các PY ngồi ở vị trí của các hạ nghị sỹ. Buổi gặp mặt diễn ra trang trọng, ấm áp. Indonesia là quốc gia đã dành cho sseayp sự đón tiếp trọng thị nhất.
Dọc đường, những đoạn ngã 4 hay tắc đường, lại thấy cảnh người bán báo dạo chạy len lỏi giữa các làn xe để rao báo, lại thấy cảnh một số phụ nữ cầm chổi lông gà đi phủi bụi cho mui xe để kiếm chút tiền boa nhỏ nhoi. Nhìn những cảnh này, lại nhớ đến những hình ảnh tương tự trong một số bộ phim Việt Nam tái hiện phố xá Sài Gòn thời chưa giải phóng. Phân hoá giàu nghèo ở Jakarta mạnh và sâu hơn Việt Nam. Về giáo dục phổ cập, có lẽ ta tốt hơn họ trên diện rộng nhưng thua ở chiều sâu chất lượng tại những đô thị lớn.
Về đến tàu đã 10 rưỡi, ai cũng mệt mỏi. Tranh thủ họp đoàn 15 phút rồi về soạn đồ mai đi homestay. Sáng đã dậy sớm ra làm morning call cho SG-A từ lúc 6 rưỡi, rồi lên Sport Deck chào cờ Indonesia, tối lại phải thức khuya làm cho xong mấy việc.
Mệt. Gặp lại quê hương sao lại mệt và buồn?
-----------------------------------------------------------------------------------
Ngày 14 tháng 11:
Sáng dậy sớm chuẩn bị đi.
8h40 assembly ở Dolphin Hall. Xuống tàu, lên xe tới Bộ ngoại giao Indonesia. Lại 1 đoàn dài dằng dặc, lại xe cảnh sát dẫn đường, môtô hộ tống, lại tắc đường...
Tiếp theo là phần g
Buổi chiều, 14h. Bộ trưởng ngoại giao Indonesia tới nói chuyện với đoàn SSEAYP 2007. Ông nói về quan hệ bên trong ASEAN, quan hệ ASEAN với các nước đối tác. Một số PYs có câu hỏi và bộ trưởng đã trả lời. Sau đó tới phần Photo Session với bộ trưởng. Chụp theo SG.
15h30. Tất cả lên xe. Đoàn xe chạy sang khu Little Indonesia - kiểu như Làng văn hoá các dân tộc mà Việt Nam đang xây dựng tại Đồng Mô. Xe chạy từ trung tâm tới đây mất gần 1 tiếng rưỡi, dù khu Little Indonesia này nằm ở rìa Jakarta. Lại 1 lần nữa thấy người Indonesia hoang phí. Cả khu làng rất rộng, hoành tráng, các kiểu dáng kiến trúc nhà dân gian Indo với kích thước rất - rất lớn, cùng các không gian tái hiện đời sống của người Indo thật vắng vẻ. Trong bảo tàng Giao thông vận tải Indonesia, ngoài sân có hẳn 1 chiếc boeing 737 của hãng hàng không quốc gia Indonesia là Garuda được mang về để bày cho khách vào chơi. Hãng này cùng với tất cả các hãng hàng không khác của Indonesia vừa bị Liên minh châu Âu cấm bay đến hoặc bay ngang qua châu Âu vì lý do không đảm bảo an toàn hàng không. Tới hội trường làm homestay
Xe đã về tới nhà. Đây là 1 căn nhà ghép hộ kiểu như khu Ciputra ở
Hết 1 ngày dài.
-----------------------------------------------------------------------------------
Ngày 15 tháng 11:
Sáng dậy lúc 7 rưỡi, lên xe đi ăn sáng ở 1 quán bán mì kiểu Java. Mì trần trộn với nước sốt và 1 ít thịt, rau, ăn cũng ngon miệng.
Đến thăm khu bờ biển giải trí của Jakar
ta, cũng giống như Sentosa của Singapore, hay Tuần Châu, Vinpearl của Việt Nam. Khu này có vẻ vắng vẻ. Vào SeaWorld Indonesia, thấy cũng na ná như khu Hải dương học ở Sentosa, hay Việt Nam. Không có gì mới lạ và hấp dẫn.
Buổi trưa đi ăn ở quán cari nấu theo kiểu Indo. Khách vào chọn chỗ ngồi xong, đội ngũ phục vụ bê ra bày la liệt trên bàn khoảng 25 đĩa thức ăn các kiểu. Khách ăn bao nhiêu thì ăn, các đĩa khách không ăn đến sẽ được đội ngũ phục vụ thu lại vào cuối bữa và không tính tiền. Kể ra phục vụ kiểu này thì thích nhưng có vẻ hơi mất vệ sinh. Lúc tính tiền thấy con số 311.000 Rupi Indo, tương đương 500.000đ Việt Nam, cho 4 người ăn.

Trên đường về, rẽ qua hàng bán chè và các món ăn nhẹ kiểu Indonesia, thấy người ta nghiền các thứ gia vị, rau củ quả, đường thốt nốt bằng 1 dụng cụ như 1 nửa cái chày gỗ, trên 1 cái chảo thô và to, thành 1 thứ hỗn độn gia vị sột sệt trông không hề ngon mắt tí nào, sau đó họ trộn với rau hay hoa quả thái nhỏ để ăn. Đúng là có thêm 1 hiểu biết mới về cách ăn uống của người Indonesia bản địa.
Tối nay sẽ có dinner reception ở 1 quán ăn gần nhà. Nói chung là thức ăn Indonesia không quá khó ăn, một số món rất ngon. Thích nghi tốt!
Bữa ăn tối được tổ chức bởi Câu
Sáng mai, mình và Ong Shao Rong có buổi gặp gỡ và trả lời phỏng vấn báo chí địa phương tại 1 nhà hàng. Việc này do bố nuôi sắp xếp.
Đêm cuối ở Jakarta là vậy!
-----------------------------------------------------------------------------------
Ngày 16 tháng 11:
Sáng dậy lúc 7h, bố nuôi đưa đi ăn sáng ở 1 quán bán đồ ăn của Indonesia nhưng có xuất xứ từ 1 hòn đảo khác. Mỗi hôm bố nuôi đưa đi ăn ở một quán bán món ăn đặc trưng của 1 hòn đảo của Indonesia. Nên nhớ là Indonesia là quốc gia “Vạn đảo”, diện tích hơn 2 triệu km2. Đảo phát triển nhất là đảo có thủ đô Jakarta có 13 triệu dân và thành phố lớn thứ hai của Indonesia là Surabaya có 8 triệu dân. Một số đảo ở xa phát triển với tốc độ rất khác biệt so với hòn đảo trung tâm.
Ăn sáng xong, bố nuôi đưa mình và Rong đi gặp báo chí. Cuộc gặp diễn ra trong khoảng 45 phút, xoay quanh chủ đề về Indonesia, cảm nhận ra sao về Jakarta, về đất nước Indonesia, về ẩm thực Indonesia, về con người Indonesia... Nên biết rằng ở Indonesia, báo chí và truyền thông được “bung” ra rất nhiều. Truyền hình cũng vậy, có cả chục kênh truyền hình lớn. Họ đến đưa tin về các hoạt động của Sseayp rất cặn kẽ, lên cả tàu quay từ khi còn chưa cập cảng Jakarta, cử phóng viên theo chân một số PYs để làm phóng sự về những ngày ăn, ở, vui chơi tại Jakarta. Luôn luôn có 2 kênh truyền hình cử phương tiện và phóng viên bám sát các hoạt động của Sseayp tại Indonesia. Ở Singapore thì có kênh Channel New Asia cử 1 phóng viên + 1 quay phim bám sát các hoạt động của Sseayp 2007. Không chỉ mình và Rong có tiếp xúc với báo chí, mà khi trở lại tàu, thì nhiều PYs cũng kể rằng họ cũng có một số báo chí tới phỏng vấn, có cả truyền hình tới quay phim tại nhà homestay family. Lần này, BTC địa phương ở Indonesia đã chọn lọc rất kỹ các gia đình homestay. Có thể nói rằng họ đ
ã chọn toàn gia đình khá giả, thậm chí rất giàu có. Ở Indonesia, sự phân biệt đẳng cấp xã hội khá rõ. Những host family đều có đủ điều kiện để chăm sóc các PYs. Em T. trong đoàn Việt Nam homestay ở nhà của 1 thứ trưởng Indonesia. Nhà chỉ có 2 vợ chồng, nhưng có tới 5 người hầu và 2 lái xe. Mỗi khi đi đi bơi ở bể bơi ngoài vườn về, đi vào nhà lên phòng trên tầng 2 đều có 1 người hầu đi theo sau để lau nước từ bể bơi dính vào người rỏ xuống nền nhà... Kể sơ sơ như vậy để thấy lần homestay này khác lần ở Singapore. Sau khi homestay ở Singapore trở về, có nhiều PY các nước phàn nàn về gia đình nuôi đã không đón tiếp và chăm sóc chu đáo, nhiều PY bị bỏ đói, nhiều PY không thích nghi được với thức ăn của gia đình nuôi nấu, ..., thì lần này - sau cuộc họp COC - chỉ thấy 1 PY Thái phàn nàn vì là người theo đạo Hồi mà BTC địa phương lại sắp xếp ở với 1 gia đình theo đạo Thiên chúa, và thêm 1 phàn nàn của 1 PY khác là gia đình nuôi nuôi tới 5 con chó nên không chịu nổi :-)
Trở lại với cuộc tiếp xúc báo chí. Đang trả lời phỏng vấn thì 1 người bạn của bố nuôi – người đã tham gia bữa tiệc tối qua – mang qua tặng 6 hộp cá viên với nước sốt để mang về tàu ăn. Đây là sản phẩm của chuỗi cửa hàng của ông này. Nhân tiện nói luôn là ở Jakarta, chuyện franchise các cửa hàng bán thức ăn rất phát triển. Franchise không chỉ ở Indonesia mà trong cả vùng Malaysia, Singapore. Franchise từ Sing sang, Franchise ngược sang Sing... Trong hệ thống các mall ở Jakarta có chuỗi cửa hàng Hanoi Corner, được nhiều người Indonesia biết tới. Mình đi qua nhìn bảng hiệu thấy thú vị quá mà không có điều kiện khám phá xem bên trong như thế nào. Sau khi kết thúc phỏng vấn, bố nuôi chở đi lòng vòng mấy chỗ mà không kiếm được nơi có wifi. Phải nói rằng, khác với Việt Nam ta có cơ sở hạ tầng công nghệ thông tin khá phát triển, thì Indonesia lại kém về khoản này. Người Indonesia cũng không dùng Internet nhiều. Có
Về nhà soạn đồ rồi lên xe trở lại Nippon Maru. Lại tắc đường. Bố nuô
Phút chia tay rồi cũng tới. Khác hẳn lần ở Singapore khá “nhạt” về tình cảm. Cũng có thể do tính cách của người dân 2 nư
ớc khác nhau. Tính cách của người Singapore là vậy, môi trường sống nhanh và công nghiệp cũng có thể khiến họ không dễ gì bày tỏ tình cảm nơi công cộng một cách khác thường. Người Indo có lẽ vẫn còn nhiều phần sống vì tình hơn vì lý - cũng giống người Việt Nam. Cũng có lẽ vậy mà ý thức của người Indo chưa cao, sự nể nang còn nhiều... Vậy, còn người Nhật thì sao? Nhiều PY đánh giá homestay ở Nhật rất cao, vì tình cảm mà cha mẹ và gia đình nuôi đã dành cho họ thật nồng ấm. Nhật cũng là một quốc gia công nghiệp và phát triển, nhưng văn hoá của họ lâu đời và bắt rễ quá sâu vào từng con người, thật sự trở thành một dòng văn hoá riêng trên thế giới, không trộn lẫn và không hoà tan. Áo Kimono, tinh thần võ sĩ đạo Samurai, vật Sumo, ẩm thực Sushi... há chẳng phải là những đặc sắc văn hoá của Nhật đã được cả thế giới công nhận? So sánh với người Nhật, Singapore chỉ là 1 quốc gia nhỏ, non trẻ và không thật sự có 1 gốc rễ văn hoá của riêng mình. Cũng có thể vậy mà người Singapore đôi khi không có điểm tựa gốc để điều chỉnh mình. Nói về vấn đề này chắc phải mất cả buổi mới khơi ra được vài phần.
Lần này ở Indonesia, tình cảm giữa cha, mẹ nuôi và các PY dường như sâu nặng hơn. Nhiều người đã khóc, các PY khóc, gia đình nuôi cũng khóc, tình nguyện viên địa phương cũng khóc. Giờ phút trở lại tàu đã tới, từng contingent xếp hàng 2 đi từ nơi làm lễ sail off lên cầu thang dẫn trở lại tàu. Cũng chỉ được 1,2 đoàn đầu tiên là còn đi đúng hàng đúng lối, những đoàn sau này bỗng chốc rối loạn vì các gia đình nuôi tràn lên, xuyên qua hàng rào của tình nguyện viên để tới ôm, nắm tay, dặn dò, khóc, nghẹn ngào. PY nữ khóc nghẹn đã đành, PY nam cũng có không ít người mắt đỏ hoe. V. – 1 nam PY Việt Nam đã nói : “Em tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ em có thể khóc, em cũng tự dặn mình là chẳng có gì ghê gớm mà phải khóc. Sau khi trở về từ 2 ngày homestay, em đã thấy gia đình nuôi đã quan tâm thật chu đáo. Em tưởng rằng chia tay, lên cầu thang trở lại tàu thế là xong. Mấy người xung quanh khóc, em chỉ thấy hơi cảm động. Nhưng khi đang bước lên những bậc thang đầu tiên để lên tàu, em thấy ông bố nuôi từ phía dưới vất vả chen lên, ông giúi vào tay em 2 hộp cơm do ông vừa chạy xe ô tô ra tít ngoài đầu cảng rất xa để mua về cho em. Ông không nói được tiếng Anh, ông chỉ nhìn em mắt đỏ hoe, miệng nói như dặn dò gì đó nhưng không thành tiếng, chắc là bảo em nhớ ăn không thì đói, đi nhớ giữ gìn sức khoẻ.... Em đã bật khóc, bật khóc, cả gia đình nuôi cũng khóc ...”
.
Đoàn Việt Nam là đoàn thứ 4 đi lên cầu thang. Mọi người vừa đi vừa nghẹn ngào. Tay ai cũng cầm 1 lá cờ nhưng ít người còn có thể vẫy cao, nhiều người vẫy cờ như 1 hành động vô thức. Họ còn đang nhìn xuống phía dưới cầu cảng, nơi bố, mẹ nuôi, anh, chị, em của họ cũng đang dõi mắt lên nhìn theo từng bước xa dần của họ. Mắt gặp mắt. Những tiếng khóc bật ra. Những đoàn còn chờ chưa đến lượt lên tàu thì đã trộn lẫn với gia đình nuôi từ lúc nào. Từ hệ thống loa của BTC, 1 bài hát Indonesia thật buồn vang lên, có lẽ là 1 bài hát tiễn biệt. Mỗi người lúc này đều đang sống trong những giây phút rất khác thường, chắc chắn sẽ rất khó quên, hoặc không thể nào quên.
Một hồi còi dài. Nippon Maru chậm chậm tách khỏi cầu cảng Jakarta. Những dải ruybăng giấy được tung xuống. Đầu này là các PYs đang tràn ra lancan tầng 4 của tàu, đầu kia đang cố níu giữ là những cha, mẹ nuôi. Không ai muốn rời. Tàu xa dần, lần lượt các dải ruybăng đứt rời. Bóng dáng cha nuôi đứng lẫn trong nhiều người khác trên cầu cảng, 2 tay vẫn đang nắm 2 dải ruybăng xanh và vàng – 1 của mình tung xuống và 1 của Rong. Ruybăng ruy đã đứt, nhưng tình cảm là sợi dây vô hình chắc sẽ còn tiếp tục nối kết giữa những con người đã được gặp nhau và đã được trải qua những khoảnh khắc như thế này.
Một hồi còi dài. Nippon Maru chậm chậm tách khỏi cầu cảng Jakarta. Những dải ruybăng giấy được tung xuống. Đầu này là các PYs đang tràn ra lancan tầng 4 của tàu, đầu kia đang cố níu giữ là những cha, mẹ nuôi. Không ai muốn rời. Tàu xa dần, lần lượt các dải ruybăng đứt rời. Bóng dáng cha nuôi đứng lẫn trong nhiều người khác trên cầu cảng, 2 tay vẫn đang nắm 2 dải ruybăng xanh và vàng – 1 của mình tung xuống và 1 của Rong. Ruybăng ruy đã đứt, nhưng tình cảm là sợi dây vô hình chắc sẽ còn tiếp tục nối kết giữa những con người đã được gặp nhau và đã được trải qua những khoảnh khắc như thế này.
Thẳng tiến tới Port Klang, Malaysia. Tạm biệt Jakarta!
Cảm ơn một thành phố và những công dân của nó đã cho tôi thêm nhiều hiểu biết và cảm nhận thú vị về con người nơi đây. Chính quyền có thể không tốt, có thể thay đổi, còn nhân dân sẽ là mãi mãi, là sự bao dung!
Nhật Thực 2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét